
RealClear Markets By Jeffrey Tucker – July 13, 2021
Ba Sàm lược dịch
Cuba cuối cùng có nổ tung không? Với những hình ảnh những người dân bình thường, tụ tập tự phát trên đường phố, bằng cách nào đó có thể tải lên mạng – bất chấp việc tắt internet, kiểm duyệt và bị cúp điện, không thể nói rằng chúng không gây được sự chú ý đặc biệt.
Có lẽ chủ nghĩa xã hội ở đất nước đó cuối cùng đã đạt đến điểm bùng phát, 30 năm sau khi mô hình tổ chức chính trị / xã hội độc tài toàn trị này gặp phải sự ghét bỏ ở mọi nơi khác trên thế giới.
Hoa Kỳ từng hy vọng trong khoảng sáu thập kỷ sẽ loại bỏ được những người cộng sản đã giành chiến thắng trong cuộc cách mạng năm 1959, và không thiết lập công lý và bình đẳng như đã hứa, mà thay vào đó là một chế độ chuyên chế tàn bạo đã dần đưa đất nước vào một thảm họa quay cuồng.

Các lệnh trừng phạt của Hoa Kỳ đối với đồng minh một thời này đã không làm được gì trong nhiều thập kỷ, ngoài việc cung cấp cho chế độ một vật tế thần đáng tin cậy (đối tượng để quy lỗi) cho những đau khổ của người dân. Bất chấp những cuộc di cư không ngừng và sự giận dữ thầm lặng rộng khắp của một bộ phận người dân, dường như không có gì gây bất ổn về cơ bản cho chế độ.
Thế rồi những cuộc phong tỏa vì đại dịch Covid đã đến.
Chúng không chỉ là nguyên nhân chính dẫn đến nghèo đói và bất bình đẳng. Chúng cũng đem đến một cái cớ tuyệt vời để các chính phủ trên toàn thế giới hành xử với công dân của họ theo những gì mà muốn, đó là hạn chế nhân quyền và kiểm soát mọi hoạt động di chuyển của người dân. Lần này họ có thể làm điều đó với danh nghĩa vì sức khỏe cộng đồng, và với sự phù hộ của khoa học.

Cuba chỉ đơn thuần theo gương Trung Quốc, Ý, Mỹ và Anh! Không ai biết chính xác chặng đường sau 16 tháng thảm khốc này sẽ như thế nào, nhưng việc bật đèn xanh cho những kẻ bạo quyền trên thế giới chắc chắn là một trong những điều tồi tệ nhất.
Bản thân Tổ chức Y tế Thế giới cũng hơi băn khoăn về cách mà “các biện pháp y tế công cộng” của họ đã trao quyền cho những chế độ chuyên chế. “Tình trạng đó là thường xuyên”, tổ chức này vẫn cho biết trong một báo cáo, “các phản ứng trước COVID-19 đã được thực hiện từ trên xuống và không giành được sự ủng hộ những người bị ảnh hưởng, đặc biệt là các nhóm dễ bị tổn thương và bị gạt ra bên lề, do đó nó làm suy yếu sức khỏe cộng đồng và quyền con người của tất cả dân chúng”.
Thật vậy, chế độ ở Cuba đã thi hành tất cả các biện pháp nghiêm ngặt để kiểm soát virus. Vào ngày 18 tháng 3 năm 2020, chính phủ đã nắm bắt thời điểm và áp đặt “các biện pháp can thiệp phi dược phẩm” có thể thực hiện được, mà Anthony Fauci và Deborah Birx (y tế Mỹ) đã khuyến nghị, bao gồm lệnh lưu trú tại nhà và thực hiện toàn diện đối với bất kỳ cuộc tụ tập nào. Vào mùa xuân năm ngoái, chỉ số nghiêm ngặt ở nước này đạt 100% một cách đáng kinh ngạc, đây có thể là một kỷ lục toàn cầu. Tôi vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ chế độ nào lại thực hiện nghiêm cẩn các quy tắc về Covid đến vậy.

Khi thực hiện biện pháp này, do đã tước đi bất kỳ quyền nào mà người dân có, và họ có rất ít trong mọi trường hợp, chế độ đã được ca ngợi rất nhiều vì phản ứng xuất sắc của nó. Lời ca ngợi đó đúng với những gì nó đã được hưởng trong nhiều thập kỷ từ những người thuộc đảng cánh tả.
“Phản ứng của Cuba đối với mối đe dọa COVID-19 rất nhanh chóng và hiệu quả,” Ian Ellis-Jones viết cho báo Green-Left. “Phản ứng của Cuba đối với COVID-19 tốt hơn nhiều so với nhiều quốc gia khác, bao gồm cả Mỹ”.
“Cuba có một số lợi thế so với nhiều bang [của Mỹ],“ hai nhà nghiên cứu hàn lâm viết trên The Conversation. “bao gồm chăm sóc sức khỏe toàn dân miễn phí, tỷ lệ bác sĩ trên dân số cao nhất thế giới và các chỉ số sức khỏe tích cực, chẳng hạn như tuổi thọ cao và tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh thấp. Nhiều bác sĩ của họ đã tham gia tình nguyện trên khắp thế giới, xây dựng và hỗ trợ hệ thống y tế của các quốc gia khác đồng thời tích lũy kinh nghiệm trong các trường hợp khẩn cấp. Một dân số có trình độ học vấn cao và ngành nghiên cứu y khoa tiên tiến, bao gồm ba phòng thí nghiệm được trang bị và có những nhân viên thực hiện được các xét nghiệm virus, là những điểm mạnh hơn nữa”.

“Ngoài ra, với một nền kinh tế kế hoạch hóa tập trung, có sự kiểm soát của nhà nước”, hai tác giả này viết trong trạng thái như đang mộng du vậy, “Chính phủ Cuba có thể huy động các nguồn lực một cách nhanh chóng. Cơ cấu lập kế hoạch khẩn cấp quốc gia của nó được kết nối với các tổ chức địa phương ở mọi nơi trên đất nước.”
Nhưng hãy đời đã (để tiếp tục được mỉa mai)!, các nhà khoa học lỗi lạc của Cuba đã tạo ra không chỉ một mà là bốn loại vaccine. Tờ New York Times đã viết ngay tháng trước: “Trong suốt đại dịch, Cuba đã từ chối nhập khẩu vaccine nước ngoài trong khi nỗ lực phát triển vaccine của riêng mình, quốc gia nhỏ bé nhất trên thế giới đã làm như vậy. Thông báo này xếp Abdala vào một trong những loại vaccine Covid hiệu quả nhất trên thế giới. ”
(Xin lưu ý: Tôi đã liên kết bài viết đó vào một phiên bản trên hệ thống Wayback, vì có nhiều khả năng New York Times sẽ sớm chỉnh sửa hoặc xóa nó.)

Cũng theo tờ NYT nói trên, “tỷ lệ hiệu quả được công bố cao có thể củng cố hy vọng rằng xuất khẩu công nghệ sinh học sẽ giúp đưa Cuba thoát khỏi hố sâu của cuộc khủng hoảng kinh tế”.
Hấp dẫn quá phải không? Trước cuộc khủng hoảng hiện tại, tôi không hề biết rằng Cuba đang được tôn vinh vì chương trình vaccine tuyệt vời. Tất cả chỉ là một chút kỳ lạ, mà bây giờ tôi nhìn lại nó. Tôi nói điều này bởi vì khi các cuộc biểu tình bắt đầu, một số phương tiện truyền thông [Mỹ] đã nói rằng những người xuống đường ở đó để yêu cầu vaccine Covid! Có lẽ có một giống virus bệnh dịch của sự thật nằm ở đó, không những thực phẩm, điện mà cả thuốc kháng sinh cơ bản cũng sẽ rất tốt.
Điều gì tạo ra chính cuộc khủng hoảng kinh tế này? Sự kiểm soát của chế độ Cuba đối với doanh nghiệp đã tạo ra một tình huống, đó là đất nước này không sản xuất được số lượng của cải cần thiết cho dân số của mình. Nó phải dựa vào du lịch và đô la đến từ khắp nơi trên thế giới. Nhưng các vụ phong tỏa, vốn mang tính toàn cầu, đã làm sụp đổ ngành du lịch, mất tới 90% các chuyến viếng thăm hòn đảo từng như thiên đường này, phủ nhận khả năng của cái chế độ – thậm chí chỉ ở tình trạng có thể sống bằng tiền chi trả của người khác.
Chính những vụ phong tỏa này, không chỉ ở Cuba mà trên toàn thế giới, dường như đã làm bẻ ngược bánh lái. Đối mặt với điều kiện tuyệt vọng không thức ăn, không thuốc men, điện đóm chập chờn và có rất ít thứ cần thiết để tồn tại, dân chúng tuyệt vọng dường như đã đến ngưỡng. Họ đã khiến cả thế giới phải kinh ngạc khi đổ ra đường để đòi lại tất cả.
Tự do !, họ đang la hét trên đường phố. Cho tất cả chúng ta.

Điều này có ý nghĩa như thế nào? Nó rất lớn lao. Bất chấp mọi xung đột, chế độ chuyên chế Cuba bằng cách nào đó vẫn tồn tại qua từng chút áp lực đòi thay đổi và thích nghi với thế giới hiện đại. Các đợt phong tỏa vì Covid cuối cùng có thể gây ra cho hệ thống điều mà không một áp lực bên ngoài nào có thể thực hiện được. Cuối cùng, nó đã truyền cảm hứng cho một con người bình thường để nói rằng: Tôi không có gì để mất; không có tự do, thì cuộc sống của tôi chẳng là cái gì cả.
Điều gì đúng trong hoàn cảnh tuyệt vọng đáng buồn ở Cuba thì cũng đúng với cả hành tinh. Phong tỏa không là gì ngoài sự kiểm soát của chính phủ đối với cuộc sống của bạn. Nó không tương thích với sự phát đạt, sức khỏe, hòa bình và sự phồn thịnh của con người. Phong tỏa khiến thế giới bùng cháy, thậm chí còn đặt ra câu hỏi về một trong những chế độ chuyên chế cố thủ nhất thế giới.
Có thể kết quả cuối cùng sẽ truyền cảm hứng cho sự thúc đẩy tự do trên toàn cầu. Không chỉ ở Cuba.
Jeffrey Tucker là tác giả của nhiều sách, trong đó có cuốn Liberty or Lockdown (AIER, 2020).